Quantcast
Channel: KhocTham.Us
Viewing all articles
Browse latest Browse all 2

Viết cho chị

$
0
0

Lần đầu tiên chị xa nhà, ra Hà Nội học trung cấp, mình còn nhỏ. Chỉ mỗi việc chị đi học xa thôi, mà nỗi nhớ trong lòng khắc khoải, da diết. Mình thẩn thơ đi quanh nhà, nhìn đâu cũng thấy dáng chị, và thế là rưng rưng nước mắt. Đủ hiểu tổ ấm gia đình trong ấu thơ mình thiêng liêng, gắn bó nhường nào.

New Moon

Nhớ ngày còn nhỏ xíu, đôi lúc mình thẫn thờ ngồi một góc, tưởng tượng ra cảnh sau này ba anh em sẽ phải xa nhau, bố mẹ già đi, và cứ thế ngồi khóc ròng ròng.

Chị đi học ở Hà Nội, khi đó mình đang học cấp ba. Chị là niềm tự hào, thần tượng vô bờ bến của mình. Chị đẹp, nụ cười tươi rói và đôi mắt to nét, làn da trắng hồng. Đi học về lại càng xinh hơn. Nhớ một lần tan học, ở lại trường cùng bọn con gái tập đá bóng muộn, chị đến đón về ăn cơm. Bọn con trai nhìn thấy chị đạp xe đến, ngẩn ra và lăng xăng xách cặp, xách mũ cho mình, tỏ vẻ quan tâm mình hơn hẳn, trong bụng mình tự hào kinh khủng.

Chị sống nội tâm dù bề ngoài thì đanh đá, ghê gớm là thế. Hồi nhỏ, mình và ông anh mình vẫn nhe nhởn chạy vòng quanh chị trêu: Bà la sát! Bà la sát! Chị tức phát khóc mà không làm gì được.

Ngày còn nhỏ, khi hồi hộp đọc trộm những trang nhật ký của chị, mình mới thẫn thờ vì biết chị thương mình nhiều đến thế. Chị lãng mạn, chép nhiều thơ lắm. Toàn thơ rất hay và cảm xúc, nhưng buồn. Ít nhất là ngày đó mình thấy thế. Từ ngày còn đi học cấp ba mà chị đã học may để có thể tự kiếm tiền nộp học phí và đặt báo Sinh viên, Mực tím về đọc.

Những tháng ngày mình ra HN học đại học, chị luôn cố gắng dành tất cả mọi điều cho mình. Ngày mình nằng nặc đòi vào ký túc ở với bạn, chị sắm từng cây kim, sợi chỉ, dặn dò ăn uống cẩn thận. Rồi cũng thời gian này, nhiều biến cố xảy ra, tất cả những gì chị hằng hy vọng, vun vén đều tuột khỏi tay như bọt bóng xà phòng bay chấp chới. Ngày đó mình giận chị nhiều, nhưng mãi sau này mới thấy mình đã sai, phải giận bản thân mình mới đúng...

Cũng từ ấy, chị trở nên mệt mỏi, hao mòn, và gương mặt lúc nào cũng như sẵn sàng đanh lại. Lạ một điều chị rất dễ nổi cáu, gạt bỏ tất cả nhưng chẳng khi nào cáu với mình. Nghỉ hè về quê, chị lại lôi máy khâu ra, may cho mình nào váy, nào áo. Những bộ đơn giản thôi, nhưng mình rất thích mặc. Mặc đến khi sợi vải mỏng và thưa cả đi.

Một lần, hai chị em về quê nội thăm ông bà, đi ngược chuyến đò suối Yến, một vài người quen nhận ra chị, ai cũng thốt lên: Trời ơi, con N, sao mày gầy đi nhiều thế, khác thế? Chị không nói, chỉ cười buồn, đáp lại một cách qua loa. Mình nhìn chị, lòng chỉ biết chùng lại. Rồi chị quyết định đi, đi thật xa, để bắt đầu một không khí mới, một cuộc sống mới. Những bức thư đầu chan hòa nước mắt vì nỗi nhớ nhà thực sự. Bao nhiêu lâu đi xa nhà, nhưng khi nào muốn là có thể về được. Chứ giờ cách nửa vòng trái đất, lại không có nhiều điều kiện, đâu phải muốn là về được đâu.

Bây giờ chị đã có một mái ấm. Dù khó khăn còn nhiều lắm, nhưng mình mừng cho chị, và cũng yên lòng một phần, bởi giờ nỗi cơ đơn, bơ vơ trong chị đã không còn nữa. Một gia đình nhỏ, với một cu con nghịch ngợm đủ để chị quên đi tất cả những muộn phiền.

Mình luôn cầu chúc cho chị an lành, hạnh phúc.

Vài nét về blogger:


Tags - , ,

Viewing all articles
Browse latest Browse all 2

Trending Articles